(Kính viếng Đại úy Phạm Phi Long
Cảnh sát PC&CC TP. HCM)
Đất nước không còn chiến tranh
Không chiến trường, không tiếng súng
Mà sao máu anh vẫn đổ
Mà sao vòng tang trắng vẫn nặng trên những mái đầu
Cứ ngỡ hoà bình rồi sẽ chẳng còn những thương đau
Sẽ chẳng bao giờ có chia ly cách biệt
Sẽ chẳng có phút giây đồng đội mình thương tiếc
Trước sự ra đi vội vàng quá đỗi của anh

Dẫu biết rằng để thành phố mãi màu xanh
Cuộc sống của người dân mãi yên bình hạnh phúc
Trong trận chiến anh đã đối đầu, không khuất phục
Dù giặc lửa quá hung tàn và khắc nghiệt phải không anh?
Khi tiếp cận hiện trường anh quyết tấn công nhanh
Trèo lên cao chọc thẳng lăng vào gốc lửa
Bốn bề tối đen, chẳng thể nhận định gì thêm được nữa
Nên cũng chẳng biết trước mình, sẽ gặp những hiểm nguy
Vì tài sản của nhân dân anh chẳng cần nghĩ suy
Lửa có nóng và mảng tường bê tông có nặng
Anh chỉ biết nhiệm vụ cần anh đứng thẳng
Trên thang 3 để diệt được giặc lửa hung tàn
Nhưng !!!
Bức tường kia ơi, hờn giận anh điều gì
Mà nỡ buông tay, ngoảnh đầu quay mặt
Vùi anh xuống sâu dưới 3 tấc đất
Để giây phút biệt ly chẳng kịp nói điều gì

Đồng đội tiếc thương khi hay tin anh ra đi
Nhân dân tri ân tấm lòng người chiến sỹ
Từ hành động và từ cả trong suy nghĩ
Đã vì dân mà chiến đấu quên mình
Phạm Phi Long ơi, xin nghiêng mình trước anh linh
Và xin hứa sẽ thay anh chăn lửa
Dẫu khó khăn và hiểm nguy bao nhiêu đi chăng nữa
Thì chúng tôi vẫn sẽ đối đầu và quyết chẳng chùn chân.
Phương Thanh